Thương hiệu và hiệu ứng xếp hàng

banh trung thuNgày mai là ngày rằm Trung thu rồi. Chiều nay đi qua phố Thụy Khuê vẫn thấy cảnh xếp hàng dài dài mua bánh tại khu vực nhà hàng Bảo Phương cho dù cửa hàng đã trương biển “hết hàng”

Trên phố Thụy Khuê , đoạn từ số nhà 155 đến 205 có sáu nhà làm bánh Trung thu cổ truyền , trong đó hai cha con nhà Bảo Phương là nổi tiếng nhất . Trong khi các cửa hàng khác người bán mỏi cổ ngóng khách vãng lai rẽ vào thì hai cửa hàng Bảo Phương , người ta phải xếp hàng dài vài chục mét  Người nọ đồn thổi vào tai người kia :bánh nhà này ngon lắm, có thương hiệu lâu năm. Thế là anh nọ bảo chị kia cố gắng xếp hàng mua cho bằng được bánh Bảo Phương, tạo nên một hình ảnh xếp hàng thời cơ chế thị trường mà chỉ ở Hà Nội mới có

 Đọc trên Vietnamnet thấy phản ánh cảnh người xếp hàng chửi nhau với người bán hàng tạp hóa đến mức đôi bên tụt cả quần phơi bày của quý trước thiên hạ cho bõ tức . Lại có chuyện người không mua được bánh vác gạch tương vào cửa hàng làm hai người phải đi bệnh viện cấp cứu . Chẳng biết thực hư thế nào chứ mỗi khi đi qua đoạn phố này thấy giao thông ùn ứ nhiều người ức chế không giữ được bình tĩnh nặng thì buông câu chửi, nhẹ thì than vãn “toàn đồ điên” hoặc “ngu lâu khó đào tạo”

Hình ảnh Tết Trung thu trăng rằm sáng bát ngát trong ánh đèn lồng và tiếng trống Lân ồn ã đã bị những hình ảnh phản cảm kể trên làm cho bớt thi vị

Cách đây hơn một tháng, tôi cũng là kẻ bị mê hoặc bởi thương hiệu Bảo Phương nên đến mua hai chiếc bánh ở đây giá 45K một chiếc . Quả thật bánh thơm ngon, chất lượng, hợp  với những người thích hương vị cổ truyền với nhân thập cẩm có mùi lá chanh. Một tuần sau , tôi lại đến mua thì giá đã tăng lên 50K /chiếc nhưng khi về ăn thì thấy chất lượng khác hẳn . Nhân bánh không cổ truyền nữa mà có thêm nhiều ruốc khô khốc, chẳng biết ruốc thịt lợn thật hay bã sắn dây hay bìa các tông như đã có nhà sản xuất vô lương tâm từng đánh lừa người mua ăn. Từ hôm đó, tôi cạch không bao giờ mua bánh Bảo Phương nữa . Và tôi thấy thương những người xếp hàng ngu lâu, chết ở cái thương hiệu kiên nhẫn để mua bánh ở hiệu bánh này. Có một thông tin cho hay, các hiệu bánh hàng xóm không bán được hàng đã thỏa thuận ngầm tuồn bánh không bán được của mình sang cho Bảo Phương đóng hộp và bán cho khách hàng để ăn chênh lệch . Chưa có chứng cứ bắt tận tay day tận mặt nhưng vì lợi nhuận, họ có thể làm tất cả

Lợi nhuận ư? Mỗi năm hai tháng bảy và tám hoạt động hết công xuất mỗi cửa hàng lãi ròng bốn năm trăm triệu đủ ăn cả năm. Riêng hai nhà hàng Bảo Phương , chỉ tính sơ sơ sẽ thấy họ lãi bao nhiêu . Tiền nhân bánh, vỏ bánh, tiền nhân công tối đa 20k /cái. Họ bán 50k/ cái,  lãi 30K/ cái. Mỗi ngày họ sản xuất 10.000 cái lãi 300 triệu ! Hai tháng lãi mấy chục tỉ là chuyện bình thường

Thiết nghĩ các nhà sản xuất lớn như Kinh Đô, Hữu Nghị toàn làm loại bánh nhân đậu xanh trứng mặn không hợp khẩu vị dân Hà Nội nên dù có hàng trăm hàng ngàn đại lí tung ra khắp nơi chưa chắc đã lãi bằng hai cửa hàng Bảo Phương nhỏ xíu trên phố Thụy Khuê . Còn các khách sạn thuê thợ làm bánh từ Hồng Kông sang làm các loại bánh tiền triệu chỉ để người mua đi biếu các quan chức cho sang chứ có ai thích ăn các loại bánh này đâu . Nắm bắt thị hiếu người tiêu dùng, bảo đảm chữ tín bằng chất lượng sản phẩm và giá cả mới là điều các nhà sản xuất cần quan tâm .

One response to this post.

  1. […] <- Thương hiệu và hiệu ứng xếp hàng (Lương Kháu Lão). […]

    Trả lời

Bình luận về bài viết này